Điều tìm thấy

64,000

Nghệ sĩ thường dùng nghệ thuật để giải thoát mình khỏi những cơn mơ hồ, để giải quyết câu chuyện trong tâm hồn họ. Lê Minh Phong khác. Mơ hồ ngày càng dày, nối tiếp nhau, dẫn dụ đi vào mê lộ. Phong không viết, vẽ về cuộc phiêu lưu của tâm tưởng mà muốn tận hưởng khoái cảm hiện sinh ấy, ngay trong cuộc phiêu lưu ấy. Lê Minh Phong là một người điên biết buồn, là một nghệ sĩ phản tỉnh đến phản trắc. Nghệ thuật của anh là một thứ tiếng hót tìm bầy giữa đám đông xa lạ.
– Đậu Dung

Thế giới của Phong là những nhát cắt rất nhanh những cảm giác kín đáo trong đời sống nội tâm. Một đời sống nội tâm ở sâu dưới cơ tầng ý thức vẫn không ngừng quẫy đạp. Phong chụp bắt lấy, khoét thật sâu bút viết vào những vết tích nội tâm, làm há miệng ham muốn, tội lỗi, mặc cảm và cả niềm cộng thông tối tăm ở đời.
– Nguyễn Mạnh Tiến

Một nhà văn hậu hiện đại trẻ trung, có học thức và lí thuyết, một ví dụ mà tôi tin có thể xóa tan đi lối nghĩ cứ sáng tác là tuân theo bản năng thôi thúc và nhà văn cầm bút là bất cần lí thuyết mà không ít người viết đã, đang và luôn nghĩ/nói. Lí thuyết dĩ nhiên không phải là sự đặt bày của nhà nghiên cứu, mà thực ra, là một lối sáng tạo, một cách tưởng tượng về những tác phẩm của người viết. Trong những sáng tác hư cấu hậu hiện đại, như trường hợp Lê Minh Phong, thì tôi nghĩ, cái khoảng cách giữa lí thuyết và sáng tạo ấy đã bị/được xóa nhòa không tì vết.
– Phan Tuấn Anh

Danh mục: Từ khóa:
icons8-exercise-96 chat-active-icon